Dạo này cứ mở mạng là lại thấy cô diễn viên Thanh Hương "trong phim Người phán xử", nhảy ra quảng cáo và phán đểu về cái gọi là "bài thuốc" chữa bệnh xoang, chỉ một liệu trình là khỏi dứt điểm. 

Nhìn cô này có gương mặt cũng xinh phết, cơ mà mồm thì phán điêu lòi ra. 

Sự thật thì Kim Ngân Xoang, do Công ty TNHH LBQ Việt Nam (Cty LBQ Việt Nam), có địa chỉ tại Phòng 302, số 141 Hoàng Văn Thái, tổ 72, phường Khương Trung, quận Thanh Xuân, thành phố Hà Nội, chịu trách nhiệm công bố lưu hành.

Người đại diện pháp luật là cậu Đào Công Bình, cậu này còn rất trẻ, sinh năm 1996, thế mà đã làm giám đốc một cty ở Hà Nội rồi đấy nhé. Oách ra phết. 

Còn đơn vị sản xuất là Công ty TNHH dược phẩm Smard, có địa chỉ tại thôn Song Khê, xã Tam Hưng, huyện Thanh Oai, thành phố Hà Nội, công ty này thi thoảng cũng bị Cục An toàn thực phẩm phạt cho lòi kèn.

Kim Ngân Xoang không phải là thuốc, không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh, càng không thể chữa được bệnh xoang như cô diễn viên mồm điêu phán đểu. 

Và cái ông lương y có tên là Nguyễn Văn Vượng (ngồi cạnh cô mồm điêu ấy), đang là Chủ tịch Hội Đông y huyện Tứ Kỳ, Hải Dương. Nhà ông này có nghề chữa thuốc nam gia truyền, truyền bao đời thì tôi cũng không rõ. 

Một ngày đẹp trời, cháu thanh niên Bình tìm về Tứ Kỳ, đề xuất hợp tác làm ăn, bằng cách lấy công thức của ông Vượng để sản xuất ra cái TPBVSK Kim Ngân Xoang, rồi làm PR dựng hình ảnh ông Vượng lên hàng "thần y" chữa xoang, tầm ngang cơ với con mẹ "thần y" chữa trị ở xã An Khánh, Hoài Đức. 

Nhưng ông Vượng chỉ cung cấp một phần công thức bài thuốc, rồi cháu Bình mang đi công bố TPBVSK, xong việc, sản xuất hàng ra, cứ quảng cáo bốc phét loạn lên, người bệnh thì chả hiểu, cứ thế nhao vào mua, với giá 750k/hộp, (nghe đồn là chênh với giá sản xuất có nhõn 10 lần thôi).

Và bản thân ông Vượng đã đứng ra đảm bảo với tôi là, 100% người bệnh mua Kim Ngân Xoang về uống sẽ không bao giờ khỏi bệnh xoang. 

fb-img-1661828620983-1661828881.jpg